“Ngẫm Cười – Tiếng cười soi chiếu phận người trong văn chương Trần Minh Cường”

Trong dòng chảy văn học đương đại Việt Nam, thể loại trào phúng – ngẫm cười ít khi được khai thác sâu, bởi nó đòi hỏi người viết không chỉ sắc sảo, mà còn phải nhân hậu, đủ thấu cảm để tiếng cười không trở thành dao nhọn mà là chiếc gương soi. Với “Ngẫm Cười”, tác giả Trần Minh Cường đã làm được điều đó: mang đến một tập truyện vừa châm biếm sắc bén, vừa thấm đượm tính triết lý về đời sống.

Một tiếng cười… để người đọc bỗng chựng lại.

Nhiều độc giả khi tiếp xúc với Ngẫm Cười đều nhận ra điểm chung: “Cười đó, nhưng rồi tự nhiên thấy mình trong đó.”

Trần Minh Cường lấy những mảnh đời rất thật, người hay “ra vẻ”, kẻ thích sĩ diện, những cuộc đối thoại tưởng nhỏ mà phản chiếu cả một nếp nghĩ xã hội và đẩy nhẹ lên bằng giọng kể duyên dáng.

Tinh thần hài hước của tập truyện không phải tiếng cười ầm ĩ, mà là thứ nụ cười… rụt rè nhưng sắc, kiểu cười khiến ta phải nhìn lại chính mình, nhìn lại những tình huống đôi khi trái ngang nhưng ai cũng từng trải qua.

Giọng văn trào phúng đặc trưng: nhẹ như gió, sâu như lưỡi dao cùn. 

Không chọn cách châm biếm cay độc, tác giả thiên về kiểu trào phúng nhân văn, lật mở cái buồn cười trong chính cái vụng về, cái tự phụ, cái sai lầm thường nhật của con người.

 Lời thoại tự nhiên, nghe như chuyện ngoài hiên. Nhân vật có thật chất đời, đôi khi ngô nghê mà lại dễ thương. Xung đột nhỏ nhưng gợi suy nghĩ lớn.

Nhờ vậy, mỗi truyện trong Ngẫm Cười đều mang hai lớp nghĩa: một lớp để cười, một lớp để ngẫm.

Một tác giả chọn “niềm vui và sự tử tế” làm nền tảng sáng tác.

Như nhiều bài phỏng vấn từng ghi nhận, Trần Minh Cường là người xem nghệ thuật là sự sẻ chia và chữa lành, không phải sân khấu để hơn thua. Điều này thể hiện rõ trong Ngẫm Cười: dù châm biếm, tác giả không làm độc giả khó chịu; dù phê phán, vẫn mở đường cho sự cảm thông.

Có lẽ chính vì thế, tập truyện được đánh giá là phù hợp với nhiều lứa tuổi, đặc biệt là những ai vừa muốn tìm tiếng cười giải trí, vừa muốn giữ lại chút suy ngẫm sau trang sách cuối.

Giá trị của “Ngẫm Cười” trong bức tranh văn học hôm nay • Khơi lại tinh thần trào phúng Việt Nam, vốn rất giàu truyền thống từ Tú Xương đến Nguyễn Công Hoan.

Làm mềm hóa những vấn đề xã hội bằng tiếng cười duyên dáng. Phản chiếu thời đại: mạng xã hội, thói khoe khoang, sự đua đòi, những “tư duy ngộ nghĩnh” của con người hiện đại. Dễ đọc, dễ nhớ, nhưng lại khó quên.

Trong bối cảnh văn chương đang chuộng những đề tài nặng nề hoặc giải trí thuần túy, Ngẫm Cười trở thành một “làn gió riêng”: nhẹ nhàng mà đậm đà, đồng thời giữ lại nét bản sắc của truyện ngắn Việt Nam – dung dị mà thấm thía.

Ngẫm Cười không chỉ là một tập truyện trào phúng; nó là lời nhắc rằng tiếng cười, nếu được dùng đúng chỗ, có thể trở thành liều thuốc chữa những mỏi mệt của đời sống.

Tác phẩm đánh dấu thêm một bước tiến của Trần Minh Cường trong hành trình sáng tạo, nơi người đọc không chỉ cười, mà còn thấy lòng mình trở nên nhẹ hơn, sáng hơn.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.