Trong khoảnh khắc nào đó của cuộc sống, ai cũng từng yêu – từng đau – từng một lần cầm trên tay những mảnh vỡ của chính trái tim mình. Và Những mảnh vỡ, tập tản văn đầu tay của Trần Minh Cường, chính là một cuốn nhật ký cảm xúc lặng lẽ mà chân thành, viết ra từ những va vấp của một người đã đi qua nhiều cung bậc của tình yêu.
Mới đây, vào ngày 26 và 27/7 anh vừa tổ chức buổi ra mắt tản văn tại Thành phố Hồ Chí Minh, nhận được đông đảo sự tham gia của anh chị em nghệ sĩ và bạn bè, người thân.


Không cần đến những ngôn từ lộng lẫy, không triết lý cao siêu, Trần Minh Cường chọn cách viết bằng cảm xúc thuần khiết. Những câu văn giản dị như lời thì thầm bên tai, nhưng lại khiến người đọc lặng người, như thể chính mình đang sống lại đoạn ký ức cũ nào đó. Đọc “Mùa này lạnh lắm em”, ta thấy rõ sự trống vắng của mùa đông không chỉ đến từ cái lạnh, mà còn từ khoảng trống vắng người từng sưởi ấm. Đọc “Tôi thương em”, ta bỗng nhớ lại những tháng năm từng có người vì mình mà chịu đựng, hy sinh – âm thầm mà sâu sắc.


Điểm đặc biệt ở Trần Minh Cường là sự không giấu giếm. Anh không ngại nói về nỗi đau, nhưng nỗi đau ấy không gào thét. Nó lặng lẽ như tiếng mưa rơi đêm muộn, dai dẳng như hơi lạnh len lỏi qua khe cửa. Trong bài “Bên lở – bên bồi”, hình ảnh hai bờ sông trở thành biểu tượng của những mối tình không thể chung đường: “Bên lở là anh, ôm lấy những hoang tàn của một cuộc tình… Bên bồi là em, nơi dòng nước lặng lẽ vun đắp cho những ngày mới.” Đó không chỉ là sự chia cắt vật lý, mà là khoảng cách tâm hồn, nơi yêu vẫn còn nhưng chẳng thể nào với tới.


“Bi kịch lớn nhất trong tình yêu không phải là hết yêu, mà là còn yêu nhưng mãi mãi chẳng thể ở bên nhau.” – Câu viết này đã trở thành mạch ngầm xuyên suốt cả tập sách. Nó không chỉ là một câu nói “thả thính”, mà là kết tinh từ trải nghiệm sống, từ những buổi chiều lặng lẽ bên dòng sông Sài Gòn, từ những lần nhớ ai đó mà chẳng còn có thể gọi tên.


Những mảnh vỡ cũng không kể chuyện theo lối tuyến tính, mà như một chuỗi hồi tưởng – đứt đoạn nhưng thấm đẫm cảm xúc. Mỗi bài viết là một lát cắt – không hoàn chỉnh, không cần liền mạch – như cách ký ức luôn hiện về không theo thứ tự. Nhưng chính sự “vỡ vụn” ấy lại tạo thành một tấm gương lớn, để độc giả soi thấy chính mình trong đó: yêu thương, chờ đợi, hối tiếc, và cuối cùng – học cách tha thứ cho cả người và chính mình.

Không chỉ là nhà văn, Trần Minh Cường còn là một đạo diễn, một nhạc sĩ. Có lẽ vì thế mà tản văn của anh rất giàu hình ảnh, có nhịp điệu riêng và luôn vang vọng như một giai điệu buồn. Một sự kết hợp tinh tế giữa cảm xúc cá nhân và nghệ thuật dẫn chuyện giúp cuốn sách vượt ra khỏi biên giới của “viết cho vui” để chạm đến chiều sâu tâm hồn người đọc.

Với Những mảnh vỡ, Trần Minh Cường không chỉ viết văn. Anh đang viết lại thanh xuân của chính mình – và giúp chúng ta gom lại những ký ức tưởng như đã quên, để hiểu rằng: tình yêu không phải là thứ để tiếc nuối, mà là điều từng làm chúng ta đẹp đẽ hơn – dù chỉ trong một khoảnh khắc.