“Những mảnh vỡ” – Một giọng văn điềm đạm giữa thời đại ồn ào

Trong bối cảnh tản văn đương đại đang dần trở nên náo nhiệt bởi những cuộc săn đón thị hiếu, thì “Những mảnh vỡ” của Trần Minh Cường lại chọn đi một con đường hoàn toàn ngược lại: lặng lẽ, chậm rãi và chân thành đến tận cùng. Đó không phải là cuốn sách khiến người ta ngạc nhiên ở trang đầu, mà là thứ văn chương khiến độc giả ngồi lại lâu hơn sau khi gấp sách. Và chính sự điềm đạm đó lại là điều quý giá nhất mà văn học hôm nay đang cần.

Tập tản văn không đi vào những vấn đề lớn lao, không dùng những cấu trúc cầu kỳ hay ngôn từ xếp lớp. Nhưng bên trong cái khung dung dị ấy là một thế giới rất giàu cảm xúc, đầy những chi tiết nhỏ mà người đọc từng lướt qua trong đời thực – và đôi khi, bỏ quên mất.

Từ “hương dầu dừa trên tóc mẹ” đến “ly cà phê chua vì pha sai người”, Trần Minh Cường không miêu tả quá nhiều, nhưng lại gợi đúng nơi cần gợi, chạm đúng điểm mà người ta tưởng đã khô lạnh từ lâu. Cái tài của anh không nằm ở chỗ “nói nhiều”, mà ở chỗ “để im đúng lúc”.

Khác với nhiều cây bút tản văn hiện nay thường chọn vị trí “người giảng giải”, Trần Minh Cường lại đóng vai “người từng trải”. Anh không nói thay ai, không đứng trên ai, không lên giọng đạo lý. Văn chương của anh là sự đối thoại bằng chiều sâu cảm xúc, không lên án, không phán xét – mà chỉ chia sẻ.

Chính vì thế, những bài viết như “Ngày em đi không ngoái lại”, “Mình tha thứ cho nhau, được chưa?”, “Chiều buồn hay là mắt em”… đều trở thành tấm gương phản chiếu cho người đọc. Họ nhìn thấy mình trong đó – không phải vì giống hoàn toàn, mà vì được thấu hiểu.

Ít ai biết rằng Trần Minh Cường không chỉ là nhà văn, mà còn là đạo diễn sân khấu, giảng viên nghệ thuật và nhạc sĩ. Chính vì thế, văn chương của anh mang cả âm hưởng sân khấu và nhịp điệu của âm nhạc. Một ánh nhìn, một tiếng thở dài, một đoạn im lặng… đều được sắp đặt rất “có nghề”, nhưng lại không khiến người đọc cảm thấy bị sắp đặt.

Có thể nói, Trần Minh Cường là người hiểu rõ sự tiết chế – một yếu tố cực kỳ khó nắm trong nghệ thuật viết tản văn. Anh biết mình cần giữ lại điều gì, buông bỏ điều gì. Và cũng vì thế, Những mảnh vỡ không lấn át người đọc, mà cho họ không gian để thở, để nhớ, và để tự chữa lành.

Không ai cầm Những mảnh vỡ lên chỉ để đọc cho vui. Cuốn sách này không nhằm mục đích giải trí, mà là để đồng hành. Với nhiều người, đó là quyển sách giúp họ chấp nhận những điều đã qua, đối diện những điều đang có, và nhẹ lòng với những điều chưa đến.

Trần Minh Cường viết như một người bạn cũ gọi điện lúc nửa khuya: không giải pháp, không khuyên nhủ, nhưng đủ để người ta thấy mình không cô độc. Và trong thời đại mà ai cũng cần được lắng nghe, Những mảnh vỡ chính là giọng nói dịu dàng hiếm hoi ta cần tìm về.

Có thể “Những mảnh vỡ” không bùng nổ trên mạng xã hội, không tạo nên trào lưu, không lọt vào top sách bán chạy ngay lập tức. Nhưng đó là tác phẩm mang lại niềm tin rằng văn chương tử tế vẫn còn được viết bằng tất cả sự thành thật và trân trọng với ngôn từ.

Trần Minh Cường, bằng tập sách đầu tay, đã góp một tiếng nói rất riêng và rất cần cho nền tản văn Việt hiện đại: giữ lại điều sâu thẳm giữa thời đại đang sống quá nhanh, nói quá nhiều, và cảm quá ít.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.