Trong bối cảnh văn chương hiện đại đang bị chi phối bởi tốc độ tiêu thụ và hiệu ứng mạng xã hội, thật hiếm có một tập sách nào dám chọn cách đi chậm, đi sâu và đi thật. “Những mảnh vỡ” – tập tản văn đầu tay của Trần Minh Cường – chính là một lựa chọn như vậy: lặng lẽ, dịu dàng, và đầy cảm xúc thật.

Không có cú twist bất ngờ, không bày trò ngôn từ, không triết lý to tát. “Những mảnh vỡ” chỉ gồm những mảnh ghi chép tưởng chừng vụn vặt – một ánh mắt cũ, một ly cà phê nguội, một chiều Sài Gòn mưa không hẹn. Nhưng chính sự giản dị ấy lại trở thành sức mạnh. Người đọc không bị dẫn dắt bằng kịch tính, mà được mở lòng bằng những câu chuyện rất người, rất gần.

Tác giả – Trần Minh Cường – vốn là đạo diễn sân khấu, nhạc sĩ và giảng viên nghệ thuật. Có lẽ vì thế mà từng tản văn trong sách đều mang dáng dấp của một cảnh đời được sắp đặt có chủ đích nhưng vẫn rất tự nhiên: có ánh sáng, có âm thanh, có tiết tấu, và quan trọng nhất – có khoảng lặng. Anh không viết để gây ấn tượng, mà để người đọc thấy được một điều quan trọng: có những nỗi buồn không cần nói ra, chỉ cần được lắng nghe.

Từ “Hương dầu dừa” đến “Mình tha thứ cho nhau, được chưa?”, từ “Ngày em đi không ngoái lại” đến “Ly cà phê chua”, từng trang viết như một tấm gương soi lại những tình cảm đã lỡ – không để khơi dậy tiếc nuối, mà để học cách chấp nhận và nâng niu.
“Những mảnh vỡ” không phải là cuốn sách để đọc vội. Nó không phải để đọc hết trong một buổi tối, mà là để đọc chậm – từng đoạn, từng dòng – vào những ngày tâm hồn cần một nơi yên tĩnh để tự chữa lành.


Vì đôi khi, một giọng văn đủ chậm lại chính là liều thuốc nhẹ nhàng nhất cho những vết thương chẳng thể gọi tên.
Những mảnh vỡ” – Trần Minh Cường. Một cuốn sách không ồn ào, nhưng có thể là người bạn âm thầm nhất bạn cần trong những ngày lặng im.